“CHẠY ĐUA TRONG CUỘC SỐNG”
Hêbơrơ 12:1-3
Hêbơrơ 12:1-3
Chẳng chút hồ nghi “nhiều người chứng kiến vây lấy như đám mây” (câu 1) là những người vừa được mô tả trong phần đầu của chương 1, họ nhờ đức tin mà đối mặt với đủ loại khó khăn. Leon Morris cho rằng cách nói có thể đề cập tới cuộc chạy tiếp sức, trong đó “những người chứng kiến” là những người đã hoàn tất rồi phần của họ và đã trao cây gậy cho chúng ta. [Leon Morris. EBC p 133]
Đấu trường thiên thượng đầy dẫy với những người đã chạy rồi trước đó. Thắc mắc: “những người chứng kiến” có nghĩa là họ đang quan sát và cổ vũ số người dự thi hay có phải họ là “những người chứng kiến” theo ý nghĩa họ đã để lại tấm gương cho chúng ta phải noi theo!?! Mặc dù vậy, cả hai điều ấy vẫn là sự khích lệ phải noi theo. Cụm từ “những người chứng kiến” không có ý nói số khán giả đâu. Đây là cụm từ mà từ đó chúng ta mới có chữ “martyr” [tuận đạo] theo Anh ngữ. Họ là những người chứng kiến có nghĩa là Đức Chúa Trời có thể nhìn thấy chúng ta qua họ. Hãy suy nghĩ một phút xem có ai ở đó.
Abên có mặt ở đó, là người đã dâng một của lễ tốt hơn, một của lễ được dâng lên với một thái độ của đức tin. Ápraham có mặt ở đó, là người bằng lòng rời khỏi xứ của tổ phụ mình rồi đi theo mạng lịnh của Đức Chúa Trời đến một xứ mà ông chưa hề biết trước đó.
Hênóc có mặt ở đó, là người chẳng biết về sự thành tựu oai nghi của mình, mà chỉ biết đồng đi với Đức Chúa Trời.
Nôê có mặt ở đó, là người tin cậy Đức Chúa Trời đủ, để chịu đựng sự chế nhạo của các láng giềng mình rồi vâng theo mạng lịnh của Đức Chúa Trời sử dụng 120 năm lo đóng chiếc tàu trên đất khô.
Môise có mặt ở đó, ông đã lãnh đạo dân Israel ra khỏi vòng nô lệ trong xứ Aicập và phát ra 10 Điều Răn, ông đứng với sự sáng rực sau khi ở trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời vẫn còn chiếu rọi trên mặt ông.
Trước khi chúng ta xem xét phân đoạn Kinh thánh nầy nói gì, tôi cần làm cho một vấn đề ra rõ ràng. Cuộc chạy không phải để được vào thiên đàng và chỉ người thắng cuộc mới được vào đâu! Những gì từng độc giả nguyên thủy hiểu, ấy là một người không phải đua tranh trừ phi họ có một địa vị công dân. Địa vị công dân trong thiên đàng được định liệu ngay giây phút chúng ta tiếp nhận Chúa Jêsus làm Cứu Chúa của mình. Chúng ta được bảo đảm về thiên đàng ngay giây phút ấy cũng như khi đời sống của chúng ta qua đi và chúng ta sẽ được hộ tống vào trong sự hiện diện của Ngài.
Giờ đây, giây phút chạy đua của chúng ta đã đến. Tác giả khích lệ chúng ta rằng nếu chúng ta cần phải chạy một cuộc đua tốt lành, thì có bốn việc chúng ta phải lo làm!
Thứ nhứt, Chúng ta phải gạt qua một bên từng ngăn trở
(câu 1): “…chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội lỗi dễ vấn vương ta …”
Quăng hết gánh nặng.
“chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng …”
Khi câu nầy nói tới chỗ quăng hết “từng gánh nặng” hay “gánh nặng” (onkos) bản thân nó không phải là dở hay xấu mà đơn giản chỉ là việc gì làm cho chúng ta trì trệ, làm lệch sự chú ý của chúng ta, làm mất đi năng lực hay làm cho bớt sốt sắng đi đối với những vụ việc của Đức Chúa Trời.
“Quân đội của Đại Đế Alexander đang tiến vào Persia. Ở một thời điểm kia, sự thể cho thấy rằng các toán quân của ông đã bị đánh bại. Binh lính đã tham ô từ các chiến dịch trước đến nỗi họ trì trệ hẳn rồi mất đi tính hiệu quả của họ trong chiến trận. Alexander ngay lập tức truyền lịnh rằng mọi chiến lợi phẩm phải bị ném vào lò lửa hết.
Binh sĩ than phiền cách cay đắng, song không lâu sau đó đã nhìn thấy sự khôn khéo của mạng lịnh nầy. Có người đã viết: “Mạng lịnh ấy giống như đôi cánh đem chắp cho họ — họ đi đứng nhẹ nhàng trở lại”. Chiến thắng đã được bảo đảm” [Our Daily Bread, July 3, 1991 -www.bible.org/illus./Hebrews]
Wilbur Chapman nói: “Điều luật cho cuộc sống của tôi là đây: Bất cứ điều gì làm mờ đi khải tượng của tôi về Đấng Christ, hay tước khỏi tôi tiên vị khi học hỏi Kinh thánh, hoặc o ép đời sống cầu nguyện của tôi hay biến đạo Cơ đốc ra khó khăn, điều đó là sai đối với tôi, và là một Cơ đốc nhân, tôi phải xây khỏi nó!”
Quăng hết từng tội lỗi.
“… và tội lỗi dễ vấn vương ta”.
Thậm chí một ngăn trở nào đó đối với cuộc sống Cơ đốc đều là tội lỗi. Một khi tác giả sử dụng mạo từ xác định “the sin” [sự tội] dường như ông muốn đề cập tới [những] tội lỗi đặc biệt mà từng người trong chúng ta, từng cá nhân hầu như phạm phải. Đâu là sự tội dễ vấn vương đối với bạn hay tôi chứ? Có phải chúng ta hay ghen ghét đối với những gì người khác có chăng? Hay đó là ganh tỵ? Có phải đó là tinh thần hay phê phán không? Có phải đó là thù hận? Có phải đó là tư dục? Kiêu ngạo? Bất luận là tội gì, nó phải bị quăng đi và phải bỏ lại ở sau lưng!
Nhà truyền đạo Thanh Giáo, Richard Baxter, đã viết: “Điều thảm hại nhất là nhìn thấy cách thức mà hầu hết mọi người sử dụng thì giờ và năng lực của họ vào những chuyện lặt vặt, trong khi Đức Chúa Trời thì bị gạt qua một bên. Người nào mà mọi sự dường như đối với họ sẽ chẳng là gì hết, và điều chi dường chẳng là gì hết đối với họ thì cũng tốt cả thôi. Quả thực, điều thảm hại là nhìn biết Đức Chúa Trời đã đặt con người vào một cuộc đua thể ấy, ở đó thiên đàng hay địa ngục là mức đến nhất định của họ, họ sẽ ngồi xuống la cà, hay chạy theo các món đồ chơi trẻ con của đời nầy, quên mất giải thưởng mà vì đó họ phải chạy. Trừ phi một người trong chúng ta nhìn thấy sự việc nầy giống như Đức Chúa Trời toàn tri nhìn thấy, và nhìn thấy hầu hết người nam người nữ trên thế gian đang dính dáng vào và những gì họ đang làm mỗi ngày, chắc chắn đấy là cái thấy đáng buồn nhất có thể hình dung ra được. Ồ, chúng ta sẽ lấy làm lạ nơi sự điên dại của họ và than vãn về sự họ tự ảo tưởng!
Nếu Đức Chúa Trời chưa hề nói cho họ biết những điều họ được gửi vào trong thế gian để lo làm, hay những điều đã đặt trước mặt họ trong một thế giới khác, khi ấy sẽ có một vài lời cáo lỗi. Nhưng đây là lời đã đóng ấn của Ngài, và họ xưng nhận tin theo Lời ấy” [Richard Baxter -www.bible.org/illus./Hebrews]
Không những chúng ta phải quăng đi hết gánh nặng, mà còn…
Thứ hai, chúng ta phải lấy lòng nhịn nhục theo đòi cuộc chạy đua
(câu 1) “…lấy lòng nhịn nhục theo đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho ta”
Tác giả ví sánh cuộc sống Cơ đốc với một cuộc chạy bộ, song đấy là một cuộc chạy marathon chớ không phải chạy nước rút! Cụm từ “chạy đua” được sử dụng ở đây (agon) là cụm từ mà từ đó chúng ta có chữ Anh ngữ “agonize” {chịu khổ}. Như với bất kỳ cuộc chạy bộ nào, bạn phải hoàn tất bất luận bạn khởi sự nhanh ra sao. Ở II Timôthê 4:7-8, sứ đồ Phaolô nói: “Ta đã đánh trận tốt lành, đã xong sự chạy, đã giữ được đức tin. Hiện nay mão triều thiên của sự công bình đã để dành cho ta; Chúa là quan án công bình, sẽ ban mão ấy cho ta trong ngày đó, không những cho ta mà thôi, nhưng cũng cho mọi kẻ yêu mến sự hiện đến của Ngài”.
Hêbơrơ 12:1 cho chúng ta biết phải “lấy lòng nhịn nhục theo đòi cuộc chạy đua” đã đặt trước mặt chúng ta. “Lòng nhịn nhục” (hupomone) là sự quyết định chắc chắn phải giữ cuộc chạy. Nó có ý nói cứ tiếp tục khi mọi sự trong các nhu cần của bạn giảm sút hay không còn có nữa! George Matheson đã viết: “Chúng ta thường gắn sự nhịn nhục với việc nằm dài xuống …. Tuy nhiên, có một sự nhịn nhục mà tôi tin khó nhọc hơn – sự nhịn nhục để có thể tiếp tục chạy. Nằm xuống trong lúc đau khổ, yên lặng dưới sự áp đảo của nghịch cảnh, ám chỉ một sức lực lớn; nhưng tôi còn biết một việc ám chỉ sức mạnh lớn lao hơn nữa kìa: đó là năng lực làm việc dưới áp lực; có một gánh nặng lớn lao trong tấm lòng của bạn mà vẫn chạy; có nỗi khổ sâu sắc trong tâm linh của bạn mà vẫn lo hoàn tất công việc hàng ngày. Đây là một việc giống như Đấng Christ! Việc khó nhọc nhất, ấy là hầu hết chúng ta đều được kêu gọi phải luyện tập sự nhịn nhục, không phải trên giường bịnh mà ngoài đường phố”. Chờ đợi là khó đấy, chờ đợi với “lòng can đảm” còn khó hơn!” [Our Daily Bread, April 8 -www.bible.org/illus./Hebrews]
Vì vậy, tác giả đang nói cho chúng ta biết, đấy là thời điểm phải chạy! Có người trong các bạn hôm nay, có thể đang lao xuống dốc hoặc đang thở phì phò ở ngoài lề. Đây là thời điểm phải chạy! Có người trong các bạn đang than vãn về điều kiện của cuộc chạy. Đây là thời điểm phải chạy! Có người trong các bạn đang ở ngoài khuôn khổ về mặt thuộc linh và sẵn sàng đưa ra những lời cáo lỗi cho tình trạng chậm chạp của mình. Nhưng đây là thời điểm phải chổi dậy và chạy!
Tác giả đang nói: “Nếu bạn không phải là một Cơ đốc nhân, hãy bước vào cuộc chạy, vì bạn không thể thắng nếu bạn chưa bước vào cuộc chạy, bạn không thể thắng!” “Nếu bạn là một Cơ đốc nhân, hãy lấy lòng nhịn nhục mà chạy và đừng bỏ cuộc !”
Không những phải lấy lòng nhục nhục để chạy, mà còn …
Thứ ba, chúng ta phải nhắm vào mục tiêu của mình
(câu 2) “…nhìn xem Đức Chúa Jêsus, là cội rễ và cuối cùng của đức tin, tức là Đấng vì sự vui mừng đã đặt trước mặt mình, chịu lấy thập tự giá, khinh điều sỉ nhục, và hiện nay ngồi bên hữu ngai Đức Chúa Trời”.
Chúng ta cần phải nhướng mắt lên, tránh nhìn vào những việc lôi cuốn chúng ta và chú tâm với sự tập trung hoàn toàn vào Chúa Jêsus. Cụm từ “nhìn xem” đến từ chữ Hylạp (aphorao) có ý tưởng tập trung vào cái nhìn của bạn. Nó có ý nói phải tránh nhìn vào những việc khác để bạn có thể hướng sự chú ý của bạn vào một mục tiêu. Đây là hình ảnh nói tới một đứa con đi lạc đang đi giữa con đường lễ hội, bị mê hoặc với ánh đèn và mùi hương. Mắt nó cứ đảo luôn. Thậm chí nó không biết mình đang lâm vào chốn nguy hiểm nữa. Thình lình qua sự ồn ào chung quanh, nó nghe thấy tiếng của mẹ nó. Ngước nhìn lên, nó nhìn thấy mẹ đang kêu gọi nó hãy đến. Với ánh mắt giờ đây nhắm thẳng vào mẹ nó, nó tiến thẳng tới trước, bất chấp mọi sự khác. Không lâu sau đó, nó được an toàn bên cạnh mẹ mình.
Cũng một thể ấy, một vị huấn luyện viên căn dặn các vận động viên marathon của mình: “Khi có tiếng súng báo hiệu vang lên, hãy khởi sự chạy như các bạn có thể. Đừng nhìn lại đàng sau. Đừng ngó quanh quất. Hãy giữ mắt mình nhắm vào mức đến rồi cứ chạy tới”.
Như lời của bài thánh ca xưa: “Hãy hướng mắt nhìn vào Chúa Jêsus, hãy nhìn trọn gương mặt kỳ diệu của Ngài, và mọi việc của đời sẽ mờ dần đi trong ánh sáng vinh hiển và ân điển của Ngài” [“Turn Your Eyes Upon Jesus.” Helen Lemmel. Praise! Our Songs and Hymns.” # 284 (Grand Rapids: Singspiration Music, 1979)]
Chúng ta cần phải nhắm thẳng vào Chúa Jêsus là “tác giả” (archegos – sát nghĩa, tiền phong) của đức tin chúng ta. Chúa Jêsus vừa là Đấng Tác Giả và là Đấng Thành Toàn đức tin của chúng ta.
Không những chúng ta phải nhắm thẳng vào mục tiêu, mà còn …
Thứ tư, chúng ta cần phải nghĩ đến Cứu Chúa nữa
(câu 3) “Vậy, anh em hãy nghĩ đến Đấng đã chịu sự đối nghịch của kẻ tội lỗi dường ấy, hầu cho khỏi bị mỏi mệt sờn lòng”.
Có câu chuyện kể lại rằng: “Hai nhân viên công ty gas, một giám sát viên và một học viên trẻ tuổi đang kiểm tra các đồng hồ đo rồi đậu xe tải của họ ở cuối lối đi rồi lo công việc của họ cho tới đầu kia. Ở căn nhà cuối cùng, một phụ nữ nhìn qua cửa sổ căn bếp nhìn thấy hai người khi họ đang kiểm tra đồng hồ gas của bà ta. Khi họ kiểm xong, người cán bộ lớn tuổi kia đã thách bạn cộng sự trẻ tuổi của mình cùng chạy đua trở lại chiếc xe tải.
Khi họ chạy tới chiếc xe tải, họ nhận ra người đàn bà từ ngôi nhà sau cùng đang hì hụp chạy theo ở đàng sau họ. Họ dừng lại rồi hỏi bà ta xem có chuyện gì. Cố nín hơi thở lại, bà ta đáp: "Khi tôi nhìn thấy hai người chạy hết tốc độ ra khỏi nhà tôi, tôi đoán tốt hơn là mình cũng phải bỏ chạy nữa" [Contributed by: Stan Martin – www. SermonCentral
/Illustrations]
Phần nhiều người trong chúng ta trong vai trò Cơ đốc nhân đều hiểu rõ rằng chúng ta phải tham dự cuộc đua, song tôi lấy làm lạ không biết chúng ta có giống nhiều với người đàn bà nầy hay không, chúng ta chạy mà không biết lý do tại sao!
Việc sau cùng chúng ta phải làm là “nghĩ đến” động lực của chúng ta. Khi chúng ta buộc phải “nghĩ đến” Chúa Jêsus ở câu 3 thì có nghĩa là phải tính toán cẩn thận bằng cách so sánh. Độc giả buộc phải so sánh sự chịu khổ của họ và sự thương khó của Ngài. Tuy nhiên, những sự chịu khổ của môn đồ Đấng Christ dầu có gay go đấy, song luôn luôn là nhẹ nhàng không đáng sánh khi đem đối với sự thương khó của chính mình Chúa.
Vì vậy, cho phép tôi nói một lần nữa, tác giả đang nói: “Nếu bạn chưa phải là một Cơ đốc nhân, hãy bước vào cuộc đua, vì bạn không thể thắng nếu bạn không bước vào, bạn không thể thắng!” “Nếu bạn là một Cơ đốc nhân, hãy lấy lòng nhịn nhục mà chạy và đừng bỏ cuộc!”
“Chạy đua”
Hêbơrơ 12:1-3
“Thế thì, vì chúng ta được nhiều người chứng kiến vây lấy như đám mây rất lớn, chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội lỗi dễ vấn vương ta, lấy lòng nhịn nhục theo đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho ta, nhìn xem Đức Chúa Jêsus, là cội rễ và cuối cùng của đức tin, tức là Đấng vì sự vui mừng đã đặt trước mặt mình, chịu lấy thập tự giá, khinh điều sỉ nhục, và hiện nay ngồi bên hữu ngai Đức Chúa Trời. Vậy, anh em hãy nghĩ đến Đấng đã chịu sự đối nghịch của kẻ tội lỗi dường ấy, hầu cho khỏi bị mỏi mệt sờn lòng”.
Thứ nhứt chúng ta phải quăng hết ________ (câu 1)
Quăng hết _________
Thứ hai, chúng ta phải ___________ theo đòi cuộc chạy (câu 1)
Thứ ba, chúng ta phải _________ là cội rễ (câu 2)
Thứ tư, chúng ta cần phải _________ Đấng Cứu Thế (câu 3).